Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2008

ĐỊNH NGHĨA: VỢ LÀ GÌ?

Qua người bạn Hoàng Đôn Hà k5 tôi gặp được cụ Hoàng Đôn Tính - ba của anh, một cán bộ lão thành nay đã 88 tuổi nhưng rất yêu đời. Là một CCB không chỉ chan chứa tâm hồn lính mà cụ còn có một tâm hồn thơ ca. Cụ viết nhiều bài thơ để đọc cho vui với bút danh Học Hạc.
Dưới đây là bài thơ “Định nghĩa: Vợ là gì?” của tác giả.

Vợ là mẹ các con ta
Tục danh “Bà xã”, hiệu là “Phu nhân”
Vợ là tổng hợp: bạn thân,
Thủ trưởng, bảo mẫu, tình nhân, mẹ hiền
Vợ là ngân khố kho tiền
Gởi vô nhanh gọn, hơi phiền rút ra
Vợ là biển cả bao la
Đôi khi nổi sóng khiến ta chìm phà
Vợ là âm nhạc, thơ ca
Vừa là cô giáo, vừa là luật sư
Cả gan đấu khẩu vợ ư?
Lựa lời nói phải coi như hòa cờ(!)
Bạn ơi, đừng có dại khờ
Không vợ, đố biết cậy nhờ tay ai?!
Vợ là Phước-Lộc-Thọ-Tài
Thuộc trăm định nghĩa, đúng bài… vợ vui!
Hè 2003

Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2008

Thứ Tư, 4 tháng 6, 2008

"Chân dung nhà văn" - Xuân Sách

Mời bạn chiêm ngưỡng chân dung các nhà văn VN qua tác phẩm này của cố nhà thơ Xuân Sách!

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2008

EM NA

Đào Duy

Cuối năm 1979 tôi nhận quyết định về làm trợ lý của một trung đoàn, trung đoàn bộ nằm tít tận Tây Bắc sát biên giới Lào. Nằm chờ ở nhà khách sư đoàn để đón xe về đơn vị, ê đít tới nửa tháng mà xe chẳng có. Ngày ba bữa cơm, có hôm cả nhà khách chỉ có mỗi mình tôi thế là nhà bếp đành ghép cho ăn chung, có tôi, tay quản lý nhà khách và ba em nuôi quân người Thanh Trì tướng mạo to con phốp pháp, mặt lúc nào cũng như quả cà chua được nhà vườn ủ acetelen chỉ chờ sáng hôm sau đem ra chợ bán, vớ được những hôm như vậy thật là đời lên tiên vì chỉ có những bận như thế tôi mới được bổ sung thêm tí đạm, tí mỡ và điều quan trọng là được căng bụng.
Mà lạ! vẫn tiêu chuẩn như thế, thậm chí tôi còn có tiêu chuẩn cao hơn vì ăn tiêu chuẩn sỹ quan vùng biên giới, hải đảo ngày thường khi ăn với mấy tay sỹ quan cũng đang nằm chờ ở nhà khách thức ăn chả có chó gì ngoài chậu canh “đại dương” lõng bõng, hai ba miếng đậu phụ toàn bã nhạt thếch và ba lưng cơm. Thế mới biết “giàu nhà kho, no nhà bếp”. Chả trách tôi có thằng bạn hồi thi tuyển đại học kỹ thuật quân sự bị rớt hắn cứ nằng nặc đòi tổ chức chuyển cho kỳ được qua học tại học viện hậu cần. Đúng thật “người khôn thì khôn từ tấm bé” tôi lại nhớ tới câu nói của bà nội tôi khi xưa.
Ăn sáng xong đang nằm chèo queo hút thuốc vặt, “bốc phét” với mấy tay sỹ quan cũng trong cảnh chờ việc, bỗng tôi thấy tay quản lý nhà khách bước vào mồm hắn oang oang :
Đ/c Duy có đây không nhỉ?
Tôi đây, có việc gì không đ/c?
- Đ/c lên thanh toán, có xe chở quân trang lên trung đoàn đấy, liên hệ với đ/c Quýnh lái xe mà đi nhờ.
Đồng chí ấy đang ở đâu? Tôi hỏi.
- Hắn đang ngồi tán tỉnh mấy em nuôi quân của tôi trên dãy nhà ngang trên kia kìa không nhanh hắn mà lôi mấy em ra quán thì có mà “giời” tìm.
Khoảng 8 giờ 30 tôi đã có mặt bên cạnh chiếc xe Gaz hai cầu chở đầy quân trang được phủ bạt kín mít. Tôi hỏi Quýnh lái xe:
Chỉ có hai ta thôi à?
Còn ông chính ủy trung đoàn nữa.
Quýnh vừa dứt lời, tôi thấy một ông đại úy đi xe đạp tới đằng sau có chở một cô bé da ngăm ngăm nhưng khá xinh, tôi nhìn hơi quen quen, nghĩ bụng chắc con gái đưa tiễn bố.
Xong cả chưa? Ông đại úy hỏi :
- Báo cáo chính ủy xong hết cả rồi chỉ còn tạt qua phòng quân y Quân Chủng nhận nốt thuốc nữa là ta xuất phát.
- Thưa chính ủy có đ/c Duy sỹ quan mới ra trường về trung đoàn ta nhận công tác xin đi nhờ xe.
Quay sang phía tôi chìa tay ra bắt và ngắm nghía một lúc ông vui vẻ:
- Tốt rồi, sỹ quan trẻ mới ra trường hả? tướng mạo, tư thế chững chạc đấy, tớ hoan nghênh.
Xe nổ máy vứt ba lô và leo phắt lên thùng xe tôi vẫn còn cố ngoái đến vẹo cả cổ lại phía sau nhìn cô gái con vị chính ủy miệng thì toác ra nở nụ cười “cầu thân”, cô gái cũng đưa tay ra vẫy lại với giọng Hà thành “quyền rũ “ không nhận ra em à? Em là Hà học với Vân bạn của anh ở trung cấp quân y trên Sơn Tây”. Xe chạy được một quãng tôi mới nhớ ra, thì ra Hà học cùng lớp với bạn tôi lại là con gái vị chính ủy trung đoàn nơi tôi tới nhận công tác. Lạ thật! cuộc đời lắm cái tình cờ.
Xe chạy tới cục hậu cần rồi đỗ trước cửa kho của phòng quân y. Đứng cạnh đống thùng cacton có đánh dấu chữ thập đỏ chói là một chiến sỹ gái đeo quân hàm binh nhất tuổi cỡ mười chín, hai mươi mặt tròn vạnh, má hây hây, chân cẳng có vẻ dài, hai bím tóc dày cắt ngắn tết đuôi sam vắt vẻo hai bên vai trông ngồ ngộ. Bộ quân phục còn mới được thợ may Hà thành khéo léo sửa lại vừa khít làm tôn thêm cặp ngực căng. Cái vòng eo sao tròn và thon thế? cặp mông thì vươn ra phía sau chắc nịch như hai nắm cơm mà lại cong “vút lên” mới tức chứ, cứ như chọc tức thiên hạ. Sao lại có một cô chiến sỹ khả ái thế nhỉ? tôi tự hỏi lòng mà chả giải thích được.
- Đồng chí thiếu úy ơi! Chuyển hộ em hàng lên với!
Đang mải nhìn ngắm, lại nghe cô chiến sỹ ăn nói xưng hô tức anh ách chả đúng điều lệnh gì “đồng chí”, “em, anh” loạn cả lên cứ như đĩa cơm rang thập cẩm mà có lần tôi được một thằng bạn trúng quả lôi lên Hàng Buồm chiêu đãi. Tôi định phớt “Ănglê” nhưng thôi chả nhẽ … được “nhời” như cởi tấm lòng, vứt đi vẻ mặt lãnh đạm cố hữu đối với đàn bà con gái, nhất lại là đàn bà con gái đẹp khi chưa quen biết, tôi nhảy xuống tay thoăn thoắt chuyển những thùng cacton lên thùng xe, toàn là thuốc men bông băng quân y.
Chỉ một loáng những thùng thuốc đã được xếp gọn gàng.
Nhìn tôi làm việc vị chính ủy buột miệng “tay này ngon đây”. Hàng chuyển lên xe xong chính ủy nói:
- Na! Cháu lên cabin ngồi với chú, hơi chật một chút nhưng nó êm chứ ngồi trên thùng xe đường xấu hơn ba trăm cây số đèo dốc thì còn gì là người.
- Cháu ở trên này cũng được, với lại còn phải bảo quản hàng, chính ủy cứ yên tâm.
Vị chính ủy liếc xéo qua phía tôi, trong lòng ông tôi biết ông đang nghĩ: yên tâm thế quái nào được con bé ngon hơ hớ thế, lại vớ tay thiếu úy trẻ măng đẹp giai, hừng hực thế kia? mà phẩm chất đạo đức của tay sỹ quan mới về này nào đã kiểm tra được đâu mà tin tưởng, “ lửa gần rơm …” không khéo “phải vạ” thì chết, bao nhiêu năm làm công tác chính trị tư tưởng trong đơn vị vốn nhiều phức tạp vì có quá đông quân nhân nữ ông đã tích lũy được nhiều bài học kinh nghiệm.
- Thôi được “dưng phải cẩn thận” đấy!!!
Vị chính ủy chép miệng thở dài đem theo nỗi lo ngập ngừng leo lên cabin. Xe nổ máy và chúng tôi bắt đầu xuất phát khởi đầu cuộc hành trình.
Xe chạy được một lúc để xóa đi sự im lặng cô gái tự giới thiệu: em tên là Na quê em ở Ý-Yên, Hà - Nam - Ninh, em nhập nhũ được hơn một năm. Sau huấn luyện được cử đi học y tá sáu tháng, ra trường em về công tác tại ban hậu cần trung đoàn phụ trách kho quân y và là y tá của trung đoàn bộ …
- Anh về nhận công tác ở trung đoàn à? Anh bao nhiêu tuổi? quê quán, ông bà, bố mẹ sống chết ra sao … Na dồn dập “điều tra” tôi.
Thấy em xinh đẹp lại thật thà chất phác dễ chịu chứ không như mấy em được “giời” phú cho tí nhan sắc là kênh kiệu khinh người coi lũ đàn ông chúng tôi như rơm rác. Thế là như kẻ tội đồ chỉ mong sao được giảm bớt án, tôi vanh vách cung cấp cho nàng toàn bộ lý lịch trích ngang của mình, tuy nhiên tôi dấu tịt chuyện tôi đã có bạn gái, bản “kê khai lý lịch” của tôi cho Na nó còn chi tiết và cụ thể hơn cả bản tôi khai với tay trợ lý cán bộ, phòng tổ chức Quân Chủng.
Thế rồi chúng tôi thân nhau. Xe chạy qua thị xã Hòa Bình, đi theo lối đường mới qua trị trấn Mai Châu, tới ngã ba Mãn Đức thì dừng lại ăn trưa.
Mãn Đức là thị tứ nằm giữa vùng sơn cước nơi có ngã ba đường. Một hướng từ Hòa Bình lên, hướng rẽ đi Mai Châu, Sơn La và một chiều xuôi Thanh Hóa (chả biết sau gần ba mươi năm con đường này có thay đổi gì không) nó cũng chính là con đường “Tây Tiến” thủa nào trong bài thơ rất hay của Quang Dũng.
Cơm trưa như một bữa tiệc gồm măng xào thịt hoẵng, thịt lợn rừng luộc, canh măng chua nấu với xương, một đĩa nộm măng và một hũ măng chua ngâm với ớt. Lần đầu tiên trong đời tôi được xơi những món đặc sản ngon đến thế. Tuy nhiên bữa ngon bị giảm bớt đi thi vị vì vừa ăn tôi vừa lo chỉ sợ khi ăn xong khi “Goopbachop” tiền để thanh toán tôi biết móc đâu ra để trả, hơn nữa tôi còn có ý định “bao” em Na để lấy “điểm”. Thú thực, nói các bạn đừng cười trong túi tôi lúc đó tôi đoán chỉ còn gần mười đồng tiền “cụ Hồ” là cùng. Nhưng rồi bữa cơm được Quýnh, lái xe chiêu đãi toàn bộ với thái độ hết sức “thanh thản, nhẹ nhàng” nó nhẹ nhàng như chiều thứ bảy tôi ra quán mua lẻ điếu thuốc thơm More đen thui dài như cái đũa vậy. Nhẹ hết cả người và thầm cảm ơn sự lịch thiệp và hào phóng của Quýnh. Sau này tôi mới biết cánh lái xe trung đoàn tôi giàu lắm. Xe quân sự biển đỏ, trùm bạt kín mít chuyên chạy tuyến quốc lộ sáu: Điện Biên – Lai Châu – Sìn Hồ biên giới Lào. Đi công tác gánh lái xe thường kết hợp buôn thuốc lá, mì chính, quần bò, áo phông, dép Lào, đồng hồ … thậm chí tôi nghe đồn có tay liều còn chở cả “cơm đen” ngày ấy không ngặt như bây giờ mà lãi suất lại cao, đồn thổi thế thôi chứ tôi chả thấy ai trong trung đoàn bị công an chống ma túy sờ gáy có lẽ một phần họ ngại vì mấy tay lái xe nhà binh mặt lúc nào cũng đỏ như người bị “ tăng xông” đang lên cơn, trong cabil thì khẩu AK nòng súng thường trực thập thò nơi cửa xe với hai băng đạn được nạp đầy buộc kẹp lại ngược chiều nhau, thử hỏi như vậy thì còn thằng chó nào dám dây vào cho rách việc.
Ăn uống nghỉ ngơi xong chúng tôi tiếp tục hành quân. Chiều Tây bắc lành lạnh, tôi nhìn qua khoảng trống nơi cuối xe thấy hai bên đường cây rừng xanh thẫm, những cây cổ thụ cao chon von một hai người ôm, xung quanh phong lan giăng lưới vây kín, bông tím bông vàng thật tuyệt. Đèo vòng vèo nhiều cua, lắm dốc, mặt đường cực kỳ xấu nhiều lúc tôi tưởng bị hất vọt ra ngoài thùng xe, có lúc nhìn thấy bánh xe kề bên mép vực chỉ cần chệch đi mươi phân thôi là coi như đời đi đứt, là vĩnh viễn tôi bỏ lại em Vân cô quạnh một mình nơi trần gian đầy khổ ải và cạm bẫy này.
Nằm cách tôi một quãng tôi thấy Na đã thiu thiu, còn tôi sau những giây phút háo hức khám phá ban đầu vùng đất Tây Bắc xa lạ cũng dần trôi qua, mệt, buồn ngủ tôi cũng rúc vào đống chăn màn quân trang còn sực nức mùi hồ làm một giấc. Chúng tôi cứ lăn lóc trên đống quân trang vừa ấm, vừa êm thật “thoải mái” mặc cho chiếc xe rung lên như xóc ốc. Đang ngủ ngon tự nhiên thấy bên mình nóng hổi và mùi đàn bà con gái xộc lên ngây ngất, mở mắt ra Na đã nằm sát bên tôi, ngại quá, thấy Na vẫn say sưa tôi nhẹ nhàng xích ra xa nàng tới cự ly an toàn rồi tiếp tục nốt cơn mộng mị của mình. Bừng tỉnh, ngoài trời tối thui đêm đã xuống tự lúc nào và bên tôi mùi cơ thể đồng trinh đầy quyến rũ của Na vẫn từng chập phả sang. Lạ thật! rõ ràng mình đã cẩn thận nằm xa nàng đến cả mét rồi cơ mà? Thì ra tôi có dịch chuyển đi đâu chăng nữa trong cái thùng xe chật hẹp này thì cuối cùng sự rung xóc do đường xá quá xấu lại gom, lại dồn dịch chúng tôi lại với nhau hoàn toàn ngẫu nhiên do cơ học tôi thề với các bạn là tôi không hề có toan tính cá nhân gì trong “vụ” này, còn Na chẳng biết em nghĩ gì về tôi?
Xe chạy tới ranh giới giữa Hòa Bình và Sơn La thì chúng tôi dừng xe ăn tối và nghỉ ngơi chuẩn bị cho nửa chặng đường còn lại.
Sau khi lên xe lúc này chúng tôi đã tự nhiên hơn, nằm sát bên nhau không còn ngượng ngập nữa. Chúng tôi chuyện trò rất lâu chuyện mãi rồi cũng tới hồi vãn, quay lại đối diện, bốn mắt tìm nhau trong bóng đêm dày đặc, chỉ còn thấy hơi thở dồn dập ấm áp, nồng nàn thật gần, trong tiếng máy nổ ầm ỹ của chiếc xe Gaz cổ lỗ tôi vẫn nghe thấy tiếng thình thịch của trái tim mình thổn thức. Rồi hai bàn tay lần tìm hai bàn tay, bàn tay mịn màng nóng bỏng của em tự lúc nào đã nằm gọn trong bàn tay tôi. Rồi bàn tay không tìm bàn tay nữa nó chu du đâu đó trong bóng đêm … và hai trái tim non trẻ kia không còn đủ lý trí để kiểm soát tình cảm của mình và cứ thế họ cuộn tròn lại vật vã trong đống quân trang, thế gian lúc này đối với họ chả còn gì đáng để quan tâm.
Trong si mê cuồng loạn tôi bỗng giật mình và hơi đẩy nhẹ Na ra. Sao lại thế này? lý trí mách bảo hay cảnh cáo tôi? Vừa chia tay Vân, cô bạn gái chiều hôm trước! Chân ướt chân ráo về đơn vị ngày đầu tiên, không lẽ lại thế này sao? Chuyện vỡ lở thì còn mặt mũi nào dám nhìn thấy Vân. Bẽ mặt anh sỹ quan trẻ, chưa “cống hiến” được gì mà đã để lại điều tiếng cho đồng đội, cho đơn vị thì còn ra quái gì nữa, bất chợt tôi thấy sự tin tưởng kỳ vọng trong ánh mắt của vị chính ủy trung đoàn lúc sáng lại hiện ra nghiêm khắc. Ân hận và tự trách mình, lý trí lúc này đã “vùng dậy” trong tôi và từ đó trở đi tôi cố né xa Na mặc sự níu kéo hờn dỗi của nàng. Tôi nói: “không được đâu em ơi”. Cơn dục vọng trong Na như ngọn lửa bùng cháy quyết liệt bị gáo nước dội vào bởi câu nói của tôi làm cho nguội lạnh đi. Từ đó tới sáng cho đến khi về tới trung đoàn chúng tôi chẳng nói với nhau gì thêm nữa.
Tôi ở ban tham mưu, em ở ban hậu cần tôi cố giữ khoảng cách mặc dù mỗi lần thấy đôi mắt ướt của em nhìn tôi đắm đuối, trái tim tôi lại nhói lên niềm ân hận vì tôi biết em đã phải lòng mình. Nguyên do cũng chỉ tại cái mồm chết tiệt của tôi tự dưng lại đi “bốc phét” là chưa có bạn gái mới đâm ra khổ, khổ tôi khổ lây cả sang em.
Có lần một anh trong tiểu ban nằm cùng phòng với tôi bị đau mắt, chín giờ tối còn nhờ tôi xuống chỗ Na xin thuốc, thế là tôi đi. Đứng trước cửa phòng em, hai cánh cửa bằng liếp khép hờ bên trong ngọn đèn dầu leo lét, tôi đứng ngoài nói vọng vào
Na ơi cho anh xin ít thuốc nhỏ mắt.
Anh vào em chơi, trong giọng nói ngạc nhiên của Na.
Tôi ngại ngần lưỡng lự
Anh vào phòng em một lát không được à! Na nói như trách móc
Thôi, anh đứng ngoài này được rồi.
Vài phút sau tiếng Na từ trong phòng:
Thuốc đây anh.
Tôi đưa tay qua khe cửa, chẳng có thuốc nào cả, cánh cửa liếp bỗng mở toang bất ngờ Na nắm chặt lấy tay tôi kéo vút vào trong phòng rồi cánh cửa liếp ập lại, ngọn đèn dầu trong phòng vụt tắt. Tôi hết hồn nhưng rồi cũng không thoát nổi những nụ hôn nóng bỏng đầy giận hờn bị dồn nén từ lâu của em. Lục đục mất một lúc tôi cũng “vùng thoát ra được” với lọ thuốc còn nguyên date trong tay.
Tôi dấu biến chuyện này chả giám nói với ai. Sau này nghe mấy em văn thư trung đoàn trong lúc “nông nhàn” xa gần bóng gió Na là “đệ tử ruột” của anh trung đoàn phó hậu cần dân đi Nga về mà anh lại chơi thân với tôi, chả biết thực hư ra sao? Nhưng từ đó tôi kiên quyết xa lánh em.
Sau một năm phục vụ ở trung đoàn tôi cũng có chút ít thành tích, được anh em trong đơn vị yêu mến và may mắn không có điều tiếng gì. Cuối năm 1980 tôi nhận quyết định điều động đi nhận công tác ở một đơn vị khác mới được thành lập.
Hôm tiễn tôi anh em đứng chật xung quanh chiếc xe “téc” chở xăng của đơn vị, xe này về Hà nội nhận hàng mà tôi đi nhờ. Trong đám đông tôi nhìn thấy Na mắt ngân ngấn nước, xe nổ máy bỗng em lao tới dúi vào tay tôi bọc mía (thứ mía tím mềm dòn ngọt đặc sản của Sơn La) rồi nói vội “anh đem đi đường ăn cho đỡ khát, đừng quên em”.
Chiếc xe “tec” chỉ có mình tôi ngồi vắt vẻo trên bồn xăng chạy ra phía cổng trung đoàn rồi nhập vào con đường số sáu hướng Hà Nội, chiếc xe lọt thỏm giữa hai triền núi và khuất dạng sau đoạn đường cong nơi có tấm biển xanh cắm cạnh đường “Thị trấn Mộc Châu cách 3 km”.
T/p HCM – 5/2008

Vụ cá độ có một không hai

Anh Thy-Bá Đạt

Nhàn cư
Hồi 1990, anh em Trỗi đi tầu viễn dương mỗi lần lên bờ hay tụ bạ cà phê cà phaó ở đường Đông Du, Nguyễn Huệ, đến trưa lại rủ nhau về quán Vy ăn cơm. Uống vào, hứng bất tử là thách đố, cá độ nhau làm nhiều chuyện “ghê khủng”.
Có lần giữa trời nắng chang chang Bắc “Belanov” (hắn có đầu hói như thủ quân này) cá cược đi bộ suốt từ Trần Hưng Đạo, q1 về sân vận động Quân khu 7 rồi quay trở lại. (Mà lại còn hạn chế thời gian!). Vậy mà hắn làm thật. Thật là điên cuồng!

Vụ cá độ
Năm 1990, Văn Hùng đã rời ngành Hải quan nên có thời gian lang thang cùng anh em. Trưa ấy, ăn nhậu đã say sưa, có người thách: đố Văn Hùng dám đạp xe từ Tp đi Vũng Tàu, nếu tới đích trọn vẹn, thì được 2 cây vàng. (Ngày đó tòan dùng vàng lá chứ chưa có vàng miếng như bây giờ mà 2 cây thì giá trị lắm!). Ỷ thế năm 1978 được phong danh hiệu "vận động viên cấp quốc gia", hứng lên Văn Hùng “OK!” liền.
Chú em Hồng “nhọn” chạy ngay về nhà mượn ông bố vợ được chiếc xe đua Pháp hiệu Peurggio. Hùng nhà ta trông rất “xì po”: nào quần đùi xẻ rãnh, nào áo ba lỗ, chân xỏ giày Adidas, kính đen che mắt… Nhưng điều kiện thi đấu cũng rất khắc nghiệt, đặc biệt suốt dọc đường đi không cho phép thò chân xuống đất (kể cả ăn uống, đi đại tiểu tiện). Anh em chia 2 phe (tả - ủng hộ và hữu – chống lại) phóng xe máy theo sau làm sup-poóc-te.
4g chiều xuất phát. Một cua-rơ dáng chuyên nghiệp gò lưng đạp sau l một chiếc xe hơi hú còi dẫn đường. Còn đám xe máy chạy xung quanh làm dân chúng nhớn nhác. Đòan xe vòng từ trung tâm theo đường Trần Hưng Đạo, Nguyễn Thị Minh Khai ra cầu SG. Chiều dần mát. Dốc đầu tiên là dốc lên cầu SG, dài mấy trăm mét, phải gồng mình lên; nhưng khi thả dốc thì băng băng. Hùng đang phấn khởi huýt sáo vang; bỗng, xích tuột! Làm sao bây giờ vì luật không cho phép thả chân xuống đất? Nhanh ý, 2 chiến sĩ cùng phe phóng xe máy lên kẹp 2 bên, tạo thành chỗ dựa hợp pháp rồi giúp Hùng lắp lại xích. Xong, lại bon bon.
Đến ngã 4 Thủ Đức thì gặp đèn đỏ. Dừng lại cũng không được. Khi bánh sát vạch sơn, Hùng cho xe quay đầu lại phía SG chạy vòng vòng. Cứ như vậy cho đến khi đèn xanh. Đến Dốc 47 mới chết, ngày ấy dốc dài chứ không như bây giờ. Nắng cũng chưa tắt, Hùng nhấc đít lên khỏi yên, gò lưng, co cẳng đạp như các cua-rơ chuyên nghiệp. Vậy mà không chịu nổi. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Chân mỏi nhừ. Đúng lúc đó thấy Bắc “Belanov” phóng xe vọt lên: “Anh Hùng, đưa tay bám vào vai em. Em kéo giúp”. Mệt lắm, có lẽ phải bám thôi. Nhưng trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, nhỡ Bắc là phe “địch” thì sao, nó sẽ alô cho mọi người biết, mình sẽ phạm quy và hỏng luôn. Hùng xua tay từ chối. (Sau này thì đúng như giả định!). Cố gắng, cố gắng rồi cũng lên đến đỉnh dốc. Cánh bên ta phóng xe qua dội ào nước lên mình Hùng. Đã quá, như ruộng hạn gặp mưa rào!
Còn “li lái” thế nào thì mọi người đã hình dung. (Xin phép chị em phải kể ra đây chuyện này). Cứ thế mà thẳng xuống đường, theo sau bánh xe là vệt nước kéo dài cả chục mét. Và may hơn là do mồ hôi ra nhiều nên không mót đi nặng(!). Khi khát thì có ngay chanh để ngậm do anh em phục vụ. Chả khác gì đòan đua ta vẫn xem trên TV - một cua-rơ phóng phía trước còn phía sau là một đám xe máy.
Đoạn còn lại bằng hơn, hơn nữa càng về chiều càng mát, có gió biển thổi vào. Cứ thế Văn Hùng túc tắc phóng về đích. Từ ngã 3 Bà Rịa, chú em Thọ phóng lên động viên: “Anh cứ duy trì tốc độ như các tay đua chuyên nghiệp!”. Theo dõi qua đồng hồ của xe Thọ thấy tốc độ ổn định 25, 27 km/h.
Qua sân bay trực thăng, qua cảng dầu khí, tới sân vận động Vũng Tàu thì Văn Hùng dừng lại, vác xe lên vai, chạy bộ một đọan “làm le”. Sau này Văn Hùng tâm sự cảm thấy 2 chân nhẹ bẫng như đi trên đệm bông, lao phăm phăm về đích.
Đích đến là khu biệt thự Sông Hồng. Đến tới nơi thì Hùng cũng sức cùng lực kiệt, rũ xuống như một cái khăn rách. Hắn không thể tự lên phòng mà phải có 2 người xốc nách khênh lên. Cánh “tiền trạm” đã book sẵn 2 em mat-xa, xoa bóp. Hai chân Văn Hùng mất cảm giác hòan toàn. Tê dại. Cả đến “cái ấy” (sau này hắn gọi là “ông giám đốc nhà máy nước”) cũng hầu như tê liệt. Hùng rên rỉ với 2 em: “Thế này thì chết rồi! Sao mà anh dại đến thế, tham dự cá cược vớ vẩn mới nên nông nỗi này!”. Tự nhiên thấy vương vướng dưới quần và 2 chân không thể khép lại. Thôi chết rồi, do chổng mông đạp vượt dốc quá dài mà đít lòi cả rom. Với mọi khả năng của mình, 2 em xoa bóp quyết liệt. Anh em bên ngòai phe Văn Hùng thì hể hả vì đã thắng được 2 cây vàng, còn Hùng thì ngủ li bì…
Sáng hôm sau, anh em cho Hùng lên xe hơi, còn xe đạp thì tống vào sau cốp phi về Tp. Hùng nằm liệt 2 tuần. Khoảng hơn tuần, Đạt “bột” chờ mãi không thấy Văn Hùng xuất hiện liền mò tới thăm và ra điều kiện: “Qúa 10 ngày mà mày không ra là tụi tao xù!”. Văn Hùng quá vui vì chiến thắng nên hứng chí: “Thôi, tao không lấy đâu. Vui là chính mà!”. Còn Hiền thì giận vì sự ngông cuồng của chồng.

Vĩ thanh
Sau này anh em tổng kết:

- Giá mà xuất phát từ lúc 2g,
- Giá mà không dùng xe “cuộc” Pháp mà chọn đi xe Phượng Hoàng,
thì Văn Hùng sẽ thua là cái chắc!
Riêng Văn Hùng sau chuyến cá độ này mới biết thế nào là “Hoa hậu”. Các bạn có biết vì sao? Có nghĩa là… hoa nở hậu (với cả 2 nghĩa đen và bóng – hoa nở sau và đúng là nở ở phía sau!). (Xin mở ngoặc: Trước đó, khi còn là trung vệ thòng CAHN hắn đã dính bệnh này. Nay khi phải “vượt đèo” trong điều kiện khắc nghiệt đã tái phát…).

Chuyện một thời trai trẻ và điên cuồng là thế, nhưng mãi không thể nào quên!

(Chuyện ghi lại hôm 1/6/08 tại Quán Tre, Ghềnh Hào, Vũng Tàu. Thầy Hồng Tuyến và anh em Trỗi được mẻ cười đến vỡ bụng).