Thứ Bảy, 19 tháng 4, 2008

Chuyện bây giờ mới kể: May mà có võ!

(Viết nhân ngày 30/4) - Xuân Lăng k3


Một ngày cuối tháng 5/1975. Sáng hôm đó, đồng chí chỉ huy đoàn tiếp quản của Bộ Tư lệnh Thông tin liên lạc, bỗng nhiên gọi tôi lên. Vừa trông thấy tôi ngay cửa ra vào, ông đã nói to, giọng có vẻ vội vàng:
- Này! Cậu xuống ngay Đài viễn thông Phú Lâm đi. Ở đó máy móc, thiết bị thông tin còn nguyên vẹn cả. Duy chỉ có cái máy phát điện cung cấp nguồn cho đài là chưa ai kiểm tra cụ thể. Đây là 1 đài thông tin còn nguyên vẹn 100%, nên nó được chọn làm đài mẫu giúp chúng ta khôi phục lại các đài viễn thông khác. Có thể chúng ta sẽ vận hành nó đầu tiên trong hệ thống viễn thông đấy.
Tôi khựng người đang định hỏi thêm thủ trưởng vài câu thì ông xua tay tới tấp:
- Đi đi! Thời gian gấp lắm rồi! Tướng ngoài biên ải khỏi phải hỏi nhiều.
Tôi vội vàng quay ra vì biết rằng: Có hỏi cũng vô ích, tính ổng là thế chỉ giao 1 mệnh lệnh còn lại là độc lập - tự lo - tự túc.
Khoảng 9h sáng hôm đó, tôi xuống đến đài và bắt tay ngay vào việc. Sau khi xem xét và kiểm tra kỹ lưỡng hệ thống nguồn điện của đài thấy cái máy phát điện WHITE SUPERIO – 300KW còn tốt nguyên, có thể chạy thử để cung cấp nguồn địên cho các phòng máy. Tôi đi tìm đài trưởng để thống nhất công việc tiếp theo.
- Này cậu! Đài trưởng của cậu đâu? - Tôi hỏi một chiến sĩ đang xách lủng lẳng trên tay xâu cá mà tôi bắt gặp phía ngoài đài. Anh chàng này có vẻ hí hửng trước kết quả thu hoạch đạt được bất ngờ sau cơn mưa đêm hồi hôm, nghe tôi hỏi bổng đứng chựng lại:
- Báo cáo….Anh ấy ở ngoài kia ạ!
Theo hướng chỉ của anh lính, tôi ngó thấy ngoài khu vực ao đìa của căn cứ có một gã quần xắn "móng trâu" đang cắm cây sào chích điện, mải mê nhìn chăm chăm xuống mặt nước. Cậu chiến sĩ định gọi thủ trưởng của mình thì tôi ngăn lại vì trông thấy dáng người này quen lắm? Phải rồi! Không thể nhầm được, đích thị là Phi Hùng. Với cái tướng cao cao khòm khòm này cả khoá 3 chỉ có hắn là một. Tôi vội đi về phía hắn.
- E hèm! Ai bỏ việc đi xin cá đây? - Tôi gằn giọng nói to.
Đang cúi lom khom xuống mặt nước gã giật mình ngó lên:
- A Xuân Lăng! Lăng hả? Mày chui ở đâu ra thế? Chờ tao một tí!
Gã vứt mạnh cây sào, nhìn về phía sau tôi, vẫy tay một cái. Một chú lính đứng trong ngôi nhà cạnh đó thấy ám hiệu vội vàng làm động tác thu dây điện nguồn. Vừa vuốt lại ống quần vừa đi về phía tôi, Phi Hùng nói to:
- Lên nhà đi! Tao có trà "bố láo" (Blao). À, mà sao biết tao ở đây?
Đang định trả lời hắn thì phía sau lưng có tiếng nổ lốp bốp như pháo tết. Rồi tiếng Phi Hùng la to:
- Bỏ mẹ rồi! Tụi nó đốt, lửa cháy lan cả đến hàng rào bảo vệ đài rồi.
Tôi quay người lại nhìn thì đã thấy một đám khói to bốc lên từ phía khu vực đặt dàn ăng-ten cánh buồm. Phi Hùng phóng người lao về phía đám cháy. Gã cao giò nên chạy nhanh như gió. Vừa lúc đó tiếng kẻng báo cháy cũng vang lên. Tôi vội vàng co giò phóng theo. Lúc này anh em trong đài cũng chạy đến, nhanh chóng múc nước dập đám cháy. Thấy một chiến sĩ đang lóng ngóng với cái chậu đựng cơm, tôi vội vàng giật lấy và múc ngay một chậu nước phóng về phía đám cháy đang có chiều hướng lan rộng.
Một ánh chớp bỗng loé lên và như có ai xô tôi ngã dúi xuống đất. Theo quán tính và bản năng của người lính, tôi quay người lăn mấy vòng. Chậu nước văng ra xa. Chưa kịp định thần thì nghe có tiếng sắt thép va chạm mạnh vào nhau ngay trên đầu. Một mảng kim loại rơi xuống đất, xoay xoay trước mặt. Nhìn kĩ mới thấy một mảnh đạn cối to cỡ 3 ngón tay, có mấy rãnh nhỏ phía trên sắc lạnh. Sém toi!
Có ai đó đá vào chân, tôi vội vàng ngó lại thì thấy lấp ló phía sau hàng rào bằng ri sắt Mỹ là khuôn mặt đen nhẻm với mái tóc bị xoắn lại do lửa táp của thằng Phi Hùng và nụ cười nham nhở của hắn sau khi buông ra một câu xanh rờn:
- May mà tụi mình có võ?

Không có nhận xét nào: