Thứ Ba, 8 tháng 4, 2008

TẢN MẠN CUỐI TUẦN

Tôi nghiện nặng thuốc lào, cũng vì do anh em họ quý mến. Chả ngày xưa tôi có anh lính cùng đơn vị, quê Tiên Lãng. Tháng nào chú ấy cũng dúi cho một gói thuốc to ngoài quê gửi vào. Lính tráng đói ăn, ngoài giờ luyện tập chỉ còn biết ngồi tán phét, uống trà và hút thuốc vặt. Sau này mất bao nhiêu tiền vì cái anh kẹo chống nghiện Bumin chết tiệt. Vật vã lên xuống mãi mới cai được.
Thật đúng là vướng vào cái gì là khổ cái ấy, chứ chả sướng. Vậy nên có ông trót thích rượu, thích bia; vợ cứ nghĩ miếng ăn, miếng uống đổ được vào cho chồng, cho con là mừng(?). Nhưng các bà, các cô đâu có hiểu được nỗi khổ của cánh đàn ông. Hễ cứ thấy chúng tôi tụ năm, túm bảy - xoàng thì chén cuốc lủi cùng dăm ba viên lạc rang, sang hơn thì tí bia hơi, con mực nướng và hơn thế nữa… Nghĩ chúng tôi sướng có bà tò mò nếm thử xem sao, bia thì khai như nước đái bò, còn rượu thì cay sộc lên tận óc. Sướng cái nỗi gì? Có bà bảo tôi, các ông giỏi ngồi thật đấy, mà chuyện ở đâu nhiều thế, ngày nào các ông cũng nói, lúc đầu có ông nói, có ông còn ngồi chăm chú nghe, tới khi quá chén - tôi để ý thấy ông nào nói thì ông ấy tự nghe, giống như là các ông tự phê bình, kiểm điểm trong sinh hoạt chi bộ. Chả hiểu ra làm sao? Hay là các ông tổ chức sinh hoạt chi bộ thật? Đừng có mà chỉ đổ cho cánh đàn bà con gái chúng tôi mới lắm nhời. Có phải do từ cái ngày sinh ra cái miếng đen đen to bằng viên gạch tầu mà các ông đặt trên đùi kia, mà các ông sinh tật? Có ông nói sùi cả bọt mép, hay là bọt bia nó đùn ra? tôi cũng chả biết.
Nhưng trong số đông các bà các cô không mấy thiện cảm với đám hay nhậu ngược lại có bà, có cô thấy cánh đàn ông lâu lâu gặp bạn bè nhậu say, cười nhiều thì lại vui. Quần quật kiếm cơm cho vợ, cho con phải để cho các ông ấy vui nữa chứ. Vui vợ vui con là một nhẽ, nhưng vui bạn vui bè lại là nhẽ khác. Cuộc sống nó phải vậy, thật ngàn lần cảm ơn các cô các bà. Rượu bia chỉ là cái cớ, để cánh đàn ông chúng tôi được gặp nhau: một tin vui cần nhân đôi, một nỗi buồn cần chia sẻ, cần một sự giúp đỡ kịp thời, chớp một cơ hội trong làm ăn…
Có bà thú nhận có lần thấy chồng đi, bà cũng xách xe bám theo, chả phải bà theo dõi chồng bồ bịch gì, mà chỉ muốn biết ở cái chỗ đông đông ấy ông nhà vui và bị quyến rũ bởi cái gì mà hồ hởi, về nhà mặt cứ thượt ra. Đứng từ xa quan sát bà thấy khi chồng bà tới mọi người đều đứng dậy cười, kẻ thì giơ tay ra bắt, kẻ thì lại vòng tay nơi eo chồng bà như cô gái trẻ khư khư giữ đức lang quân giàu nhưng lại có tính lả lơi, kẻ lại vòng tay qua cổ dúi cái miệng lởm chởm đầy râu vào mặt chồng bà. Mà ngặt nỗi chồng bà cứ nhe răng ra cười lại. Rõ là người ta thân thiện, người ta quý mến, người ta yêu, người ta nhớ người ta mới vậy. Bà hiểu chồng hơn và từ đó bà điều chỉnh lại cách sống của mình. Từ ngày ấy, chồng bà vui cả khi trong nhà hay khi đi ra tới ngõ. Đúng là quà tặng của cuộc sống nó chỉ đơn giản vậy mà bấy lâu bà cứ tìm kiếm đâu đâu. Nó chính là sự thấu hiểu sự cảm thông, sự nín nhịn, sự chăm sóc sẻ chia…
Đừng bao giờ mong sự hoàn hảo, vì như vậy sự vật sẽ không vận động nữa, sẽ không có sự tương tác giữa hai mặt đối lập thì chả còn gì để phát triển. Nhiều lúc tôi cứ nghĩ các cặp phạm trù trong triết học vẫn còn thiếu cần được bổ sung thêm. Tôi góp ý bằng một ví dụ cụ thể nảy sinh từ đời sống như thế này để các bác tham khảo: Có tay chính trị viên được phân công giúp đỡ một chiến sỹ gái vào đảng. Sau một thời gian cật lực phấn đấu, vào một tối (cũng đã khuya khuya), tay chính trị viên hẹn với chiến sỹ gái ra phía sau đồi để nhận xét quá trình phấn đấu. Tiếng tay chính trị viên đều đều như tiếng cha đạo, trong một chiều, rửa tội cho con chiên ghẻ (mà “ghẻ hơi bị nhiều”!): "Tựu trung lại, ở đồng chí có hai “điểm nổi” lớn. (Cô chiến sỹ sướng rơn lên phập phồng). Nhưng bên cạnh đó, đồng chí vẫn còn tồn tại “một điểm khuyết”. (Trái tim cô chiến sỹ bắt đầu thổn thức). Nhưng điểm khuyết của đồng chí không phải là khuyết hẳn mà trong điểm khuyết này vẫn có “điểm nổi”. (Cô chiến sỹ lúc này chẳng còn biết trời, đất, trăng, sao là gì nữa). Đồng chí cần phải phát huy! Danh hiệu cao quý đang ở phía trước, đồng chí hãy c... ố... ố…ố… l…ê…ê..n!". Giọng chính tri viên nhòe đi trong hơi sương.

Rõ ràng là tay này tài, áp dụng triết học mà lại sáng tạo “trong khuyết có nổi, trong nổi có khuyết”. Đó là chuyện vui đời lính. Các bác đừng trách là “biết rồi, khổ lắm nói mãi?”, vì thực ra mỗi lần gặp nhau tếu táo ba cái chuyện này vẫn cứ thấy sướng!

Tản mạn với anh em vài dòng cuối tuần cho vui. Mà vài dòng cái chó gì, mất dễ đến hơn ba chục Kilobyte, tốn cả chục phút đồng hồ của người ta rồi còn gì? Viết ngắn khó lắm các bác ơi! Chúc các bác, các bạn và gia đình một ngày nghỉ cuối tuần đầy ý nghĩa!

Duy Đảo k6

Không có nhận xét nào: